• :
  • :
TIÊM CHỦNG VẮC XIN COVID-19 VÌ SỨC KHỎE CỦA BẠN VÀ NHỮNG NGƯỜI THÂN YÊU. HÃY CHUNG TAY BẢO VỆ MÌNH VÀ CỘNG ĐỒNG TRƯỚC ĐẠI DỊCH COVID-19!
|
A- A A+ | Chia sẻ bài viết lên facebook Chia sẻ bài viết lên twitter Chia sẻ bài viết lên google+

Lòng yêu nghề sẽ vượt qua tất cả

Một danh nhân đã từng nói  “Không có con đường nào trải đầy hoa hồng hay bằng phẳng cả, mà phải tùy theo cách của mỗi người để đi đến thành công mà thôi”! Từ lúc lớn lên chưa một lần suy nghĩ rằng một ngày nào đó tôi sẽ là người khoác lên mình bộ blouse trắng, hay mai này tôi sẽ đóng góp một phần nhỏ bé của mình để chăm sóc sức khỏe cho nhân dân. Vậy mà hôm nay đây BVĐK tỉnh là ngôi nhà thứ hai của tôi và người thân là bệnh nhân của tôi - những người tôi chăm sóc hàng ngày.

Lúc còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã từng có những ước mơ, những dự định về nghề nghiệp, nhưng không nghĩ tới ngành Điều dưỡng, nhưng do hoàn cảnh gia đình nên tôi chọn trường Trung học Y tế Hà Tĩnh  với suy nghĩ để cha mẹ vui lòng.

 

Rồi một biến cố xẩy ra ngoài mong đợi. Trong hành trình trở thành một điều dưỡng viên của mình - cha tôi bị ốm nặng và ông đã trở thành bệnh nhân đầu tiên của tôi. Với tay nghề vụng về của một thực tập sinh điều dưỡng, tôi cố gắng chăm sóc cha với tình yêu thương vô bờ bến. Những lúc cha tôi đỡ đau, câu nói đùa của ông vẫn như theo mãi trong tôi... "Cha là bệnh nhân đầu tiên của con. Hãy thực tập thật tốt để khi đến với nghề không còn bỡ ngỡ nghe con!... Con nên biết rằng - cha cần con, như vô vàn những bệnh nhân ngoài kia cần con... ” và ánh mắt ông nhìn tôi với sự trìu mến xen lẫn tự hào.

Cũng bắt đầu từ đó, tôi như một người hoàn toàn khác, tôi dần trở nên hăng say hơn, cố gắng hoàn thiện xuất sắc chương trình học, rồi sau hơn hai năm đèn sách tôi ra trường. Bệnh viện Đa Khoa tỉnh Hà Tĩnh là nơi tôi làm việc cho tới nay – nơi có sự gắn kết giữa tôi với anh, chị, em đồng nghiệp cùng chí hướng, cùng đam mê, nhiệt huyết. Chúng tôi hiểu rõ rằng người bệnh cần chúng tôi, không chỉ là với trách nhiệm của một người điều dưỡng, mà còn đang đặt trọn niềm tin vào chúng tôi, tin vào những gì mà chúng tôi đã, đang và sẽ làm được.

Nhưng công việc nào cũng gian truân vất vả, cũng thử thách lòng người. Có những lúc áp lực công việc làm chúng tôi lung lay ý chí, quên đi rằng chúng tôi đang là ai và công việc mà chúng tôi đang đảm nhiệm là gì? Hay những đêm trực dài đằng đẳng, khi mưa to gió lớn, con còn nhỏ, nheo nhóc, khát sữa trong đêm. Rồi có khi trái gió trở trời con ở nhà ho sốt cần hơi ấm của mẹ, cần hơi ấm tình thương nhưng chúng tôi vẫn phải tiếp tục hoàn thành công việc bằng tất cả trách nhiệm và lương tâm của một người điều dưỡng. Có những ngày thứ bảy, chủ nhật, khi mọi người xem đó là ngày nghỉ cả gia đình xum họp đoàn viên sau một tuần làm việc đầy căng thẳng, thì chúng tôi đến bệnh viện để trực - nơi mà những người bệnh cần chúng tôi như những người thân yêu nhất. Đành gác lại những dự định cho ngày cuối tuần vui vẻ cùng gia đình. Công việc của chúng tôi không chỉ dừng lại ở đó, sức ép vẫn không ngừng lớn dần có khi phải cấp cứu hàng loạt bệnh nhân nặng. Lúc đó ngoài việc phải thành thạo chuyên môn, những điều dưỡng như chúng tôi còn phải thật bình tĩnh, tự tin, không vì sợ hãi mà ảnh hưởng đến quy trình cấp cứu.

 

Thời gian này, Ngành Y tế cả nước đang trải qua những vất vả, khó khăn. Đại dịch Covid-19 vẫn đang là mối đe dọa lớn đối với toàn cầu. Chúng tôi những điều dưỡng viên đang ngày đêm trực tiếp chăm sóc người bệnh ở khoa phòng, nguy cơ lây nhiễm là có thể xẩy ra. Nhưng chúng tôi vẫn một lòng kiên định với công việc này, vẫn hòa mình vào công việc hằng ngày một cách hăng say nhất. Bằng những cử chỉ ân cần, những việc làm thiết thực giúp cho bệnh nhân và người nhà đỡ lo lắng hơn, cũng như truyền tải cho họ những biện pháp phòng tránh nguy cơ lây nhiễm để bảo vệ cho bản thân cùng những người xung quanh.

 

Đằng sau tất cả sự hy sinh ấy của tôi cũng như rất nhiều đồng nghiệp kính yêu khác. Chúng tôi cũng có những niềm vui, niềm hạnh phúc, tiếp thêm động lực để ngày một cố gắng hơn nữa đó là khi cấp cứu một ca bệnh nặng thành công với bao nỗ lực của mọi người trong ê kíp bởi bệnh nhân được cứu sống, người nhà của họ thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng người thân của mình đã vượt qua cơn "thập tử nhất sinh". Là một điều dưỡng, tôi cũng như bao đồng nghiệp hằng ngày chứng kiến những người bệnh lúc mới đến với chúng tôi họ dường như yếu đuối, sự sống đối với họ rất mong manh, tinh thần hoàn toàn suy sụp. Nhưng sau một thời gian điều trị, với sự quan tâm, chăm sóc thuốc men và lời động viên sâu sắc – người bệnh hoàn toàn thay đổi, họ yêu đời, sống lạc quan hơn, suy nghĩ tích cực về  cục sống. Từ ấy chúng tôi cảm nhận được rằng những gì điều dưỡng chúng tôi đã làm cuối cùng cũng có thành quả xứng đáng. Niềm vui của chúng tôi như được nhân lên khi bệnh nhân được xuất viện. Khi họ nở nụ cười toàn vẹn nhất và nói với chúng tôi lời cảm ơn, với cái bắt tay chào tạm biệt được thắt chặt bằng tình cảm chân thành dành cho tôi và đồng nghiệp. Với những người điều dưỡng đó là niềm vui nhất, hạnh phúc nhất. Để rồi từ đó tôi chợt nhận ra sự cống hiến của mình cũng như bao đồng nghiệp khác đã có ý nghĩa, đã trở thành có ích cho cuộc sống tươi đẹp này.

 

Chúng tôi của hôm nay đây đã phải trải qua những ngày tháng gian truân, đầy thử thách để xứng đáng đứng trong hàng ngũ của ngành Điều dưỡng Việt Nam, luôn mang đến cho bệnh nhân một niềm tin. Chúng tôi xem Bệnh viện Đa khoa tỉnh và Khoa Ngoại Tiêu hóa là ngôi nhà thứ hai - là nơi đặt cả niềm nhiệt huyết của mình để toàn tâm, toàn ý vì sức khỏe nhân dân và cộng đồng. Cũng từ đó tình cảm mà những con người nơi đây dành cho nhau ngày một lớn hơn. Anh chị em điều dưỡng trở thành một khối thống nhất vững chắc và ngày một lớn mạnh với một quyết tâm không thể lung lay dù công việc có vất vả gian nan. Có những người đã gắn bó nơi đây 10 năm, 20 năm và thậm chí là lâu hơn thế. Đã trải qua bao nhiêu buồn vui trong công việc của người điều dưỡng, đã xem bệnh nhân là một phần cuộc sống, là một phần da thịt để biết đau, biết chia sẻ và đồng cảm.

 

Nghề điều dưỡng nói riêng và ngành y nói chung là thế. Sẽ chẳng có một định nghĩa nào tròn trịa để nói về những vất vả mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua, dành một phần cuộc đời để cống hiến. Tôi và đồng nghiệp cũng không đặt lợi ích của mình trên sức khỏe người bệnh, với tôi nụ cười của người bệnh là nguồn động viên to lớn nhất để bước tiếp trên con đường sự nghiệp này. Không chỉ chúng tôi của hôm nay mà cả những điều dưỡng tương lai sẽ luôn đồng hành cùng người bệnh. Chính những con người như thế trong đội ngũ y tế đã kế thừa lòng nhân ái của các bậc tiền bối trong nghề, cộng hưởng với cái tâm và cái tài của mình, vượt lên trên những khó khăn để hình ảnh về người Điều dưỡng Việt Nam luôn tỏa sáng.

 

Thế mới biết, làm nghề Điều dưỡng đòi hỏi giàu lòng sự hy sinh, bác ái nhưng cũng là niềm tự hào, hạnh phúc. Với tôi, lòng yêu nghề, yêu người sẽ vượt lên tất cả!./.

Điều dưỡng Trần Thị Thanh Cẩm

Bệnh viện Đa khoa tỉnh Hà Tĩnh


Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết
Khảo sát
Bạn cảm thấy chất lượng dịch vụ y tế do ngành Y tế Hà Tĩnh cung cấp như thế nào?
BẢN ĐỒ TỈNH HÀ TĨNH
Thống kê truy cập
Hôm nay : 5.563
Tháng 04 : 168.552
Năm 2024 : 665.771
Năm trước : 2.326.488
Tổng số : 9.464.285